Chồng tôi là kiểu đàn ông được nhiều người đánh giá là nhiệt tình, tốt tính. Vì bất cứ ai nhờ vả chuyện gì, chồng tôi đều không chối từ. Ban đầu tôi thấy quý cái tính này của anh, anh giúp người khác một thì giúp tôi mười. Nhưng sau khi yêu rồi kết hôn, tôi lại thấy nhiều khi chồng tốt bụng quá đáng, tự tạo phiền phức cho mình.
Không ít lần tôi ghen tuông với những hành động ga lăng của chồng, như xách túi cho đồng nghiệp nữ, thậm chí là để họ ôm vai bá cổ. Anh không ngại đi mua đồ giúp mọi người. Có khi tan làm về nhà, vừa nghe đồng nghiệp gọi nhờ sửa xe giúp, anh liền ra ngoài không chần chừ.
Thấy chồng như thế, tôi đã nhiều lần nhắc anh đừng lo chuyện bao đồng nữa. Anh sẵn sàng giúp tất cả mọi người, mà trong nhà bóng đèn phòng tắm chưa sửa, cánh cửa phòng ngủ cứ hư. Anh tốt với người dưng như thế, sao không nghĩ cho gia đình một chút? Tôi ghen tuông cũng không phải là vô lý.
Lúc đó, chồng tôi nói anh chỉ tiện giúp đỡ họ, còn trong nhà hư cái gì thì tôi phải nói anh mới biết. Nghe thế tôi càng khó chịu hơn, sao chồng tôi lại cứ phải đi giúp hết người này đến người khác, nghe lời chẳng chối từ bao giờ? Nhưng tôi không nói thẳng với chồng như thế. Tôi chỉ nói chồng đã tan làm về nhà rồi thì không được ra ngoài giúp ai nữa.
Tôi nghe vợ nói mà trong người sôi máu, cô ấy nghĩ gì khi đưa con của tôi đi chụp hình cưới với chồng mới? Chúng tôi còn chưa ly hôn, cô ấy có quyền gì mà đi lấy chồng chứ? Sau hôm đó mấy ngày, vợ tôi mới gọi về nói chuyện rõ ràng. Cô ấy nói đã biết chồng ngoại tình từ lâu nhưng vẫn cho tôi cơ hội để hối hận. Đến khi biết bồ của tôi có thai, cô ấy đã ký đơn ly hôn. Nhưng cô ấy muốn cho tôi phải đau đớn hối hận.
Tôi thật sự không ngờ được, vì vợ tôi vẫn tỏ ra bình thường trong thời gian đó, tôi còn nghĩ mình đã che giấu thật khéo. Vợ tôi còn nói thời gian tôi ra ngoài với bồ, cô ấy đã quen người đàn ông khác. Người đàn ông này đã có tình cảm với vợ tôi từ trước, chỉ đợi cô ấy ly hôn thì liền bước tới. Vậy là vợ tôi quyết định kết thúc với tôi để kết hôn với người mới.
Sau đó tôi nghe vợ tôi kết một câu:
“Đơn ly hôn tôi đã ký, để trong ngăn kéo phòng ngủ. Anh nhanh chóng ký đơn rồi còn làm khai sinh cho con của bồ. Anh cũng đứng níu kéo làm gì, anh đã có bồ và con riêng thì tôi cũng phải có hạnh phúc của mình”.
Tôi chết lặng, cả đêm hôm đó không thể ngủ được. Vợ tôi chẳng để tâm những lời xin lỗi, thậm chí là hăm dọa của tôi. Cô ấy vẫn vui vẻ tổ chức đám cưới với người mới. Tôi bình tĩnh nghĩ lại thì vợ tôi chưa từng làm gì sai, người sai là tôi. Giờ tôi đành ký đơn rồi hoàn thành thủ tục ly hôn. Tôi giờ có thể sống cùng bồ mỗi ngày nhưng trong lòng lại chua chát nghĩ về vợ cũ mỗi ngày!