Ông Dodin và bà Eugénie cùng dạo bước trong khu vườn mùa thu của Muôn vị nhân gian
|
Ông bà có tình yêu thật đẹp, con cháu và hàng xóm láng giềng đều không thôi tấm tắc trước chuyện tình đi qua 65 năm cuộc đời và còn hơn thế nữa. Chẳng cần hoa và nến, chẳng cần đến nhẫn kim cương, chẳng cần những lời thề non hẹn biển mà âm thầm đồng hành từ thời đạn bom khói lửa đến thời bình an vui. Hồi ấy, ông là chiến sĩ du kích, bà là cô giao liên.
Tình cảm đến nhẹ nhàng, tự nhiên trong những buổi giao lưu sinh hoạt kháng chiến. Ông chưa bao giờ nói lời yêu bà, nhưng từng hành động đều là yêu. Bà cũng chưa bao giờ nói nhớ ông, nhưng không thôi từng đêm trông ngóng, chờ ngày đoàn tụ khi ông bị địch bắt tù đày tận 7 năm. Bà bảo thế hệ trước là vậy – một chút ngập ngừng, một chút bối rối, một chút từ tốn, sâu lắng, nhưng ẩn sau đó là biết bao yêu thương, biết bao nhung nhớ, ngọt ngào khó nói hết bằng lời.
Ở tuổi xế chiều, ông bà vẫn dìu nhau qua lúc chói chang nắng, thấm đẫm mưa, bát ngát gió chiều hay mịt mù đêm tối. Tôi tự hỏi, để có một cái nắm tay, một vòng tay ôm, những câu chuyện thủ thỉ hằng đêm lúc về già, ông bà đã trải qua bao nhiêu bão giông tuổi trẻ, thậm chí là đánh đổi, hy sinh. Nhưng, chỉ cần là bình yên, là hạnh phúc thì dường như tất thảy đều xứng đáng.
Gần đây, tôi tâm đắc bộ phim Muôn vị nhân gian của đạo diễn Trần Anh Hùng. Khi ông Dodin và bà Eugénie cùng dạo bước trong khu vườn, dưới ánh nắng vàng rót mật của mùa thu. Bà nói bà luôn yêu mùa hè, bởi mùa hè rực lửa, như ngọn lửa bà vẫn chăm chút nơi căn bếp mỗi ngày. Ông nói ông yêu 4 mùa, yêu những cơn mưa đầu tiên, những bông tuyết đầu tiên, những hơi ấm đầu tiên từ lò sưởi… Những cái đầu tiên cứ mỗi năm lại quay về làm lòng ông bồi hồi xiết bao. 20 năm làm việc bên nhau, đồng hành và là tri kỷ của nhau. Một tình yêu nguyên thủy nhất, hết sức nhẹ nhàng nhưng vương vấn, rung động mãi không thôi. Xem xong bộ phim, hẳn ai cũng ước mong có một cuộc tình như thế trong đời.
Đồng hành là sự có mặt, không bỏ mặc. Tôi từng đọc ở đâu đó rằng “Sự bầu bạn tốt nhất là bởi vì người ở đây, tôi ở đây, vẫn luôn ở đây”. Giữa cuộc sống là những biến thiên của hỉ, nộ, ái, ố, thật may mắn khi bên chúng ta có những người bạn đồng hành, những người kề vai, sát cánh. Dù có thể sự bên cạnh đó chỉ là một khoảnh khắc, một đoạn đường, nhưng đã giúp ta nhận ra cuộc sống dường như ý nghĩa đến vậy, không quá khó khăn đến vậy. Dù có thể sau đó rời xa, không còn cơ hội gặp lại, nhưng sẽ nghĩ về người với những hoài niệm đẹp đẽ nhất, đáng quý nhất.
Sự đồng hành luôn mang đến nguồn sức mạnh diệu kỳ. Càng trong chông gai, thử thách, sự đồng hành lại càng đáng trân trọng. Như cách một người chồng thành đạt luôn dành những gì tốt đẹp cho người vợ, người bạn đời đã đi cùng họ qua những ngày tháng khởi nghiệp cơ hàn. Như cách công ty nọ luôn biết ơn đội ngũ cán bộ, nhân viên đã sẻ chia, đồng cam cộng khổ cùng doanh nghiệp trong giai đoạn khủng hoảng tạm thời…
Sự đồng hành dù trong gấm hoa hay thác ghềnh ấy là câu trả lời, minh chứng của sự tin tưởng, tin yêu, cùng nhau tốt lên, cùng nhau cảm thông, cùng nhau gánh chịu, cùng nhau đối mặt và cùng nhau tiến về phía trước.
Có những người ta những tưởng họ luôn bên cạnh và sẽ mãi bên cạnh mình. Nhưng một khi họ ngừng cố gắng, một khi họ chấp nhận buông tay hay một khi họ không còn trên đời này thì chắc chắn chúng ta sẽ mất đi và không tìm lại được nữa.
Vậy nên, những người vẫn đồng hành cùng bạn đến giây phút này, hãy gửi đến họ sự biết ơn, cảm kích.