Tôi và chồng vừa lấy nhau thì ra ở riêng liền. Chúng tôi được bố mẹ hai bên cho một phần tiền mua chung cư, còn lại thì cả hai cố gắng dành dụm trả góp dần. Cuộc sống hôn nhân ở riêng khá thoải mái, tôi rất hài lòng.
Thời gian gần đây, chồng tôi thường phải đi công tác, còn tôi thì đi làm về khá muộn. Cả hai vợ chồng đều bận rộn kiếm tiền. Chồng tôi bảo cố gắng một thời gian rồi cả hai sẽ có nhiều thời gian dành cho nhau hơn.
Nghe tiếng hét của tôi, người đàn ông kia hỏi với giọng ngái ngủ: “Ai đó?”. Tôi tức giận hỏi vì sao anh ta lại ngủ trong nhà tôi? Anh ta nheo mắt nhìn rõ tôi rồi hỏi tôi có phải là vợ của Thuận không? (Thuận là tên chồng của tôi). Sau đó anh ta nói mình là bạn từ nhỏ của chồng tôi, gần đây mới trở về nước. Hóa ra, chồng tôi cho anh ta về đây để ở nhờ.
Tôi tức giận gọi cho chồng thì anh nói vì nhà tôi có hai phòng ngủ nên anh cho bạn ở nhờ 1 tuần, vì anh có ơn với người ta, không thể từ chối được. Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được, ơn nghĩa gì chứ, chẳng lẽ anh không thấy lo khi để vợ ở chung với một gã đàn ông xa lạ hay sao? Là vì anh quá tin tưởng vợ hay bạn đây? Hơn nữa, anh cũng không hề nói trước với vợ một tiếng, một chút tôn trọng vợ cũng không có sao?
Suốt đêm đó, tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi luôn cảm thấy bất an khi có một người đàn ông lạ ngủ ở phòng bên cạnh. Mấy ngày sau đó, người bạn kia của chồng tôi luôn liếc mắt nhìn tôi, thậm chí còn cố lại gần bắt chuyện, đụng chạm tôi. Sợ quá, tôi trốn luôn về nhà mẹ đẻ. Bao giờ chồng về, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Rõ ràng là chồng tôi quá đáng đúng không? Ai đời như anh ấy, lại không nghĩ cho vợ mà cứ lo cho bạn như thế!