Anh 50 tuổi, ly dị vợ (như anh nói). Tôi 39 tuổi, chưa lập gia đình. Chúng tôi không còn trẻ, trong lần gặp thứ ba anh đã ám chỉ nếu không tranh thủ sinh đẻ tôi sẽ hết “khả năng sinh sản”. Thoạt nghe, tôi nghĩ anh thẳng thắn, cũng hơi ngạc nhiên nhưng không quan tâm, nghĩ người đã có vợ chẳng lạ gì mấy việc này. Anh ở cách tôi một tiếng đi xe hơi, nếu đi công tác anh cũng thu xếp gặp tôi. Tôi nghĩ cho anh khi công việc bận rộn, lại ở xa, đã đồng ý tìm hiểu nên không cần làm khó anh.
Tôi vốn tin người. Anh là người thành đạt trong xã hội nên tôi càng tin anh hiểu được giá trị và danh dự của bản thân. Tôi nghĩ anh cũng nghiêm túc như mình dù lúc đầu nhận thấy anh hơi chảnh. Anh hút thuốc khá nhiều. Đôi lần định hỏi sao anh chỉ “đầu tư” cho tôi mỗi bức hình chào buổi sáng mà không nói gì thêm, hay anh không có gì nói? Sao anh trả lời tin nhắn tôi chậm vậy, lại chỉ gọi điện khi ra khỏi nhà? Sao anh hời hợt khi tôi bị Covid? Sao anh hay nói vấn đề tế nhị thế? Rồi tôi tự nhủ để thời gian xem sao, hay do nắm tay rồi anh nghĩ tôi đã là người yêu? Qua những thắc mắc đó, tôi biết không được đặt tình cảm vào anh lúc này.
Anh thường cố tình tìm cơ hội để cả hai có không gian riêng, không đủ kiên nhẫn khi bên tôi và tôi cũng không nghĩ mọi việc đi nhanh đến thế. Đó là lần thứ năm, lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, cả hai vẫn ngồi trong xe, anh ép hôn tôi, như thể tôi là người để anh giải tỏa vì ba năm không gần phụ nữ. Lúc đó tôi giận anh, về cũng không nhìn mặt anh. Tôi không thể phản ứng gì khác ngoài việc không nói gì, bản thân quá bất ngờ, không nghĩ mình thấp kém trong mắt anh đến thế.
Đêm anh nhắn tin, hứa không làm tổn thương tôi vậy nữa. Đêm sau, anh xin lỗi vì làm tổn thương tôi tối qua, nói có thể hai người không hợp và không hiểu nhau. Tôi biết mà, trái tim Lý Thông không thể hành động như Thạch Sanh được. Tôi không kỳ vọng cuộc hẹn hò này nhưng nói không buồn là không đúng. “Không còn lý do tìm hiểu thì thôi chúng ta kết thúc”, đó là tin nhắn tôi trả lời anh.
Nếu là cảm giác của ba ngày trước, tôi thấy mình bị xúc phạm và tổn thương vì anh đang đùa cợt với tình cảm và thời gian của mình. Hiện tại tôi không hề trách vì anh đã cho tôi một trải nghiệm. Anh để tôi ngộ ra rằng, đâu đó trong tâm trí người giàu, những người thiếu thốn chuyện chăn gối có quyền tìm thú vui và đơn giản họ nghĩ giống như cuộc đổi chác, mua bán. Sự việc đã qua, tôi nghĩ phụ nữ phải biết hoán đổi vấn đề để tiếp tục sống vui vẻ, sống có giá trị dù không có người đàn ông bên cạnh.